Hàng mỹ nghệ từ sừng, móng bỏ đi của động vật thực tế đã quá quen thuộc. Sừng bò, sừng trâu thô làm nguyên liệu giá không quá cao, nhưng qua bàn tay tài hoa của người thợ, những cặp sừng có giá trị lên đến hàng chục triệu. Giá trị nằm ở công sức chế tác.
Tại xã Trung Chánh, huyện Hóc Môn có một làng nghề mỹ nghệ ngà sừng duy nhất của TP.HCM. Theo ông Bùi Văn Phú – nguyên Chi hội trưởng Chi hội ngành nghề ngà sừng xã Trung Chánh, làng nghề xương, sừng, móng này có từ trước năm 1975. Lúc đó, nhà nào cũng làm sừng, hàng làm không kịp giao. Chỉ từ năm 1985 – 1990, hàng không xuất khẩu được, nhiều người phải bỏ nghề. Tiếc một nghề truyền thống của cha ông để lại, một số người vẫn cố bám nghề và nghề đã không phụ người.
Để làm ra một mặt hàng, phải qua ít nhất 30 công đoạn, từ cắt phân đoạn, luộc, ép, đến réo thành khuôn, chà nhám, điêu khắc, đánh bóng… Mỗi công đoạn đều đòi hỏi người thợ phải khéo tay, tinh mắt, chỉ cần một sơ suất nhỏ là bị lỗi phải bỏ đi. Nguyên liệu phải được luộc trong dầu sôi cho mềm. Người thợ phải trực tiếp ngồi bên dầu sôi bỏng rát mặt, mùi dầu cộng thêm mùi hôi của sừng trâu, bò. Công đoạn luộc, ép sừng rất độc hại, bởi vậy nghề nào cũng lắm công phu.
Anh Hải, người con làng sừng Đô Hai hiện sản xuất hàng sừng tại xã Tân Xuân nhớ lại, những năm 90, anh cũng hoang mang khi thấy nhiều người bỏ nghề, song anh và gia đình vẫn quyết tìm một hướng đi mới. Ngày ấy, sừng, móng chủ yếu làm lược chải đầu, trâm cài tóc… anh mạnh dạn đầu tư sản xuất các mặt hàng mỹ nghệ Acrylic phục vụ nhu cầu làm đẹp như: vòng đeo tay, bông tai, kẹp tóc…; các công cụ cho nghề trang điểm như: chụp máy sấy tóc; đến mặt hàng trang trí nội thất: chụp đèn, bảng quảng cáo… Làm ăn có uy tín, anh ký được những hợp đồng dài hạn với các công ty mỹ nghệ lớn ở Thủ Đức, Bình Dương, tạo công ăn việc làm cho sáu lao động tại địa phương. Cách đây 10 năm, vợ chồng anh chị Vũ Thị Duyên – Đỗ Thế Vinh từ Bình Lục, tỉnh Hà Nam vào TP.HCM, không có cái nghề lận lưng, đi giúp việc cho một xưởng ngà sừng ở huyện Hóc Môn. Sau hai năm đổi công học nghề, đôi vợ chồng trẻ ra riêng, thuê một mảnh đất nhỏ ở xã Trung Chánh vừa ở, vừa làm nghề. Ban đầu chỉ là chế tác xương, sừng làm lược, trâm cài đầu, bông tai… rồi vợ ôm mẹt lên các chợ ở trung tâm thành phố bán. Không ngờ, hàng rất được chuộng, nhất là du khách nước ngoài. Rồi có nhiều người đặt hàng mỹ nghệ sừng theo yêu cầu, những đại lý hàng thủ công mỹ nghệ chợ Bến Thành, An Đông cũng trở thành mối của chị Duyên. Nhờ đó, hai vợ chồng dần ăn nên làm ra, thu nhập trung bình trên 10 triệu đ/tháng. Chị Duyên hồ hỡi: “Nhu cầu thị trường về hàng thủ công ngà sừng cao lắm, cung vẫn chưa đáp ứng đủ cầu”.Ngoài việc phục hồi nghề truyền thống, những người thợ mỹ nghệ ở xã Trung Chánh còn thành lập Chi hội ngành nghề ngà sừng, được Hội Nông dân và Nhà nước hỗ trợ cho vay vốn để mua sắm công cụ phục vụ sản xuất và làm ra những mặt hàng có giá trị xuất khẩu. Năm 2007, một doanh nghiệp Nhật Bản đã tìm đến chi hội, “bắc một chiếc cầu” để các nghệ nhân ở đây hợp tác với các doanh nghiệp Marubeni, Mitsu… sản xuất nhiều mặt hàng thủ công mỹ nghệ cung ứng cho thị trường.